欢迎来到Betway

Betway

Truyện Dã Man Thành Nghiện_soi keo nha cai 5

时间:2025-01-11 03:26:50 出处:Thể thao阅读(143)

*Chương này có nội dung ảnh,ệnDãManThànhNghiệsoi keo nha cai 5 nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây chắc chắn là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời của Ninh Du.

Nhìn thấy có người cưỡi ngựa từ xa tới, cậu vội xua xua đôi tay,  rồi từ trên sườn đồi chạy xuống bất chấp hình tượng của mình, cậu muốn kịp thời dừng lại trước mặt ngựa, nhưng không ngờ lại vấp phải một cành cây dưới chân, quật ngã như một con chó ăn sh*t.

Con ngựa đen đang phi nước đại sợ hãi, hai vó trước giơ cao phát ra tiếng hí chói tai.

Nhìn thấy móng ngựa chuẩn bị giẫm lên cơ thể Ninh Du, người trên lưng ngựa mạnh mẽ túm chặt dây cương, quay đầu ngựa sang hướng khác, lúc này mới tránh cho Ninh Du trở thành vong hồn dưới móng ngựa.

—— Trong vài giờ lạc vào rừng Bạch Hoa này, Ninh Du đã tưởng tượng ra vô số cách chết của chính mình, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ bị ngựa giẫm chết.

Dù có thể nào, cuối cùng cậu ta cũng đã được cứu.

Ninh Du một bên ngửi thấy mùi thơm của đất, một bên thở phào nhẹ nhõm.

Đôi chân đã sớm kiệt sức rồi, sau cú ngã đau đớn này, Ninh Du đã mất đi tinh thần chiến đấu để tồn tại, nằm trên mặt đất không muốn đứng dậy.

Nhưng tính cách trời sinh sạch sẽ của mình không cho phép cậu nằm trên mặt đất, cậu chầm chầm nhúc nhích phần trên, đang muốn nhờ người tốt trên lưng ngựa dắt cậu rời khỏi rừng Bạch Hoa giống như mê cung này, nhưng lại nghe thấy tiếng quát lạnh lẽo dữ dằn từ trên đầu đổ xuống: “Cậu tìm đường chết hay sao?”

Sau khi đứng dậy, Ninh Du theo bản năng nâng cằm lên, bắt gặp tầm mắt của người đàn ông kia.

Ở Tân Cương rời đã rất muộn, buổi chiều bảy tám giờ mới mờ nhạt thấy dấu hiệu mặt trời xuống núi. Nhưng trong khu rừng Bạch Hoa rậm rạp này những chiếc lá vàng đã chắn gần hết ánh sáng mặt trời, khiến Ninh Du không thể nhìn thấy dáng vẻ của người kia, chỉ có thể cảm thấy đôi mắt đen láy nhìn mình cực kỳ không có thiện cảm.

“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Ninh Du thu lại ánh mắt, đứng dậy vỗ nhẹ vào lá cây bám trên người.

Sự không thân thiện của chủ nhân chú ngựa là đều dễ hiểu, đổi lại nếu là Ninh Du đang lái xe ra ngoài, đương lúc đi qua ngã tư đường, đột nhiên có người vượt đèn đỏ, buộc cậu phải phanh gấp, cậu ta cũng sẽ có ý nghĩ tương tự – người này đang vội vàng đi đầu thai sao?

Điểm khác biệt duy nhất là sự nuôi dạy tốt sẽ không để Ninh Du nói ra những điều trong lòng, cùng lắm cũng chỉ cho người liều lĩnh kia một cái nhìn thiếu thiện cảm và để tên đó tự mình trải nghiệm.

“Cậu có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?” Người đàn ông kéo mạnh dây cương an ủi con ngựa đen đang giẫm tại chỗ, có lẽ do thái độ nhận sai của Ninh Du rất tốt, hơn nữa là do cậu không cẩn thận vướng vào cành cây, nên thành âm của hắn cũng có thêm một chút ấm áp.

“Xin lỗi, chân của tôi có chút không nghe lời.” Ninh Du lại xin lỗi, khuôn mặt khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh trước đây, giống như câu chuyện chó ăn sh*t chưa từng xảy ra, “Tôi đi lạc, anh đưa tôi ra ngoài với được không?”

Sau khi trấn an con ngựa đen xong, người đàn ông kia từ trên lưng ngựa nhảy xuống. Hắn hơi cau mày, hai mắt nhìn nhìn đánh giá Ninh Du, hỏi: “Tại sao cậu bị lạc?”

Khoảng cách đột ngột thu hẹp giúp Ninh Du có thể nhìn rõ diện mạo của người đàn ông này. Lông mày rậm và đôi mắt sâu không phải là sự kết hợp hiếm có, nhưng trên người hắn ta, luôn có một sự ngông cuồng không thể giải thích được.

Sự hoang dã này có thể đến từ tầng lớn cặn bã tồi tàn, một trong những đặc điểm của đàn ông mà Ninh Du không thích.

“Kể ra thì rất dài…”

Nếu được làm lại lần nữa, cậu nhất định sẽ không vô thức lộ ra vẻ không vui khi quá nhiều khách du lịch trong khu ngắm cảnh.

Nếu như vậy, Lý Triều cũng sẽ không cảm thấy sự bất mãn của cậu, mà yêu cầu hướng dẫn viên du lịch địa phương đưa họ đến những nơi không có du khách.

Hướng dẫn viên làm hết trách nhiệm và khả năng của mình, đưa họ đến một điểm phụ.

Vào đầu tháng 10, công viên địa chất quốc gia Kanas được nhuộm vàng bởi những vạt cây bạch dương. Giữa những ngọn đồi màu vàng kim, thỉnh thoảng được điểm xuyết bởi màu xanh đậm của Siberia linh sam, mà ở nơi vàng lục giao nhau, còn có hồ Kanas xanh thẳm chảy xuyên qua toàn bộ danh lam thắng cảnh nơi đây.

Cho dù tọa lạc ở nơi nào trong khu du lịch, thì phong cảnh nơi biên ải đều có thể khiến Ninh Du lớn lên ở thành thị cảm thấy thoải mái, vui vẻ.

Vậy nên, ấn tượng của cậu về Lý Triều đã tăng lên rất nhiều.

Ninh Du cùng Lý Triều mới chỉ gặp nhau hai lần, lần đầu tiên là đi xem mắt, lần thứ hai chính là bây giờ.

Trưởng bối hai bên đã xác định liên hôn thương mại cách đây không lâu,  không có gì thay đổi bất ngờ, sau khi du lịch từ Tân Cương trở về, họ sẽ kết hôn.

Vốn dĩ Ninh Du không muốn kết hôn, cậu thậm chí còn không nghĩ tới chuyện yêu đương.

Mấy năm trước, Ninh Du cũng từng yêu thích một người, nhưng mỗi khi hai người kéo gần khoảng cách, cậu ta sẽ càng lúc càng bắt bẻ đối phương, ngay cả tư thế lướt sóng của người kia không tao nhã cũng trở thành điểm trừ trong lòng cậu. 

Theo thời gian, Ninh Du dần không còn hứng thú với chuyện tình cảm, cậu dồn toàn bộ tâm trí cho dự án nghiên cứu của mình.

Chính vì vậy, khi vừa mới bước sang tuổi 29, cha mẹ đã ra án tử cho cậu, yêu cầu cậu tìm một người chồng tài giỏi trước năm 30 để giúp gánh vác công việc kinh doanh khổng lồ của nhà họ Ninh.

Trong lòng Ninh Du, Lý Triều là một lựa chọn hoàn mỹ cho vị trí hôn phu, Ninh Du còn nhớ rõ câu giới thiệu mà anh ta nói với cậu trong lần đầu tiên gặp gỡ: “Xin chào, tôi là Lý Triều* (zhao), Triều trong triều dương.” Lúc ấy, Ninh Du liền cảm thấy, đây hẳn là một người rất năng động.

(*Nguyên văn chữ Triều là 朝, chữ này có hai cách đọc ‘cháo’ và ‘zhāo’. Tên của nhân vật là Zhāo có nghĩa là sáng sớm, bình minh, rạng đông.)

分享到:

温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!

友情链接: