"Trác Thế Tuyết..."
"Trác Thế Tuyết!"
"Ah!?ệnBHTTThaoTúngTimTô
mu liverpool trực tiếp"
"Tỉnh lại đi! Chị bị sao vậy? "
"Không sao... Chị chỉ..." Trác Thế Tuyết dùng tay hất mái tóc đen dài lên, có chút bất đắc dĩ mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt. Bàn tay cầm tách cà phê hơi run lên, nàng đang cố gắng che đậy những cảm xúc kỳ lạ của mình, nàng đặt tách cà phê lên bàn và nhìn đối phương với nụ cười bất đắc dĩ.
"Có chuyện gì vậy Đồng Đồng? "
"Em thấy chị đang thất thần, liền gọi chị." Hạ Đồng kéo ghế đến ngồi bên cạnh Trác Thế Tuyết, cười nói: "Chị quên hôm nay là ngày gì sao? "
"Hả?" Trác Thế Tuyết có chút mơ hồ, nàng không quen nói dối nên giả vờ nghịch nghịch chiếc máy tính trước mặt, "Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nên chị đã không để ý. Nếu hôm nay là ngày rất quan trọng. Chị...Xin lỗi vì chị không thể nhớ được".
"Hôm nay là kỷ niệm hai năm của chúng ta." Hạ Đồng mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, "Tối nay tan làm về rồi mình cùng nhau đi ăn cơm? Sau đó đến nhà chị nhé?"
"Được rồi được rồi, dù sao thì hôm nay chị cũng không cần phải làm thêm giờ đâu. "
"Hehe~ Vậy đợi đến sáu giờ em sẽ đến tìm chị"
Hạ Đồng vừa nói vừa chắp tay bước ra khỏi phòng làm việc, để tránh bị đồng nghiệp khác nhìn thấy họ đang hẹn hò. Hạ Đồng còn quay người ra ký hiệu số "sáu" cho Trác Thế Tuyết và dùng khẩu ngữ: "Nhớ sáu giờ nha". Nói xong liền chạy ra khỏi văn phòng với dáng vẻ rất đáng yêu.
Trác Thế Tuyết nhìn thời gian phía dưới màn hình máy tính, nay đã là ngày 10 tháng 1 năm 2022, nàng thật sự đã hẹn hò với cô gái này được hai năm, nàng chợt có cảm giác khó tin, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Vậy là đã ba năm trôi qua kể từ khi nàng thoát khỏi vòng tay của người đó...
Nghĩ tới đây, Trác Thế Tuyết bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, vội vàng nhặt thùng rác bên cạnh. Thùng rác vừa mới di chuyển đến trước mặt, nàng đã nôn vào thùng, nàng cố hết sức đè nén âm thanh phát ra để không làm phiền đồng nghiệp bên cạnh.
"Oẹ"
Sau khi nôn mửa, nàng thắt nút túi rác, run rẩy nhặt khăn giấy trên bàn lên lau miệng, tiếp tục làm việc như không có chuyện gì, nhưng sau khi nôn ra, bụng nàng lại sôi lên. "Đói quá, tối nay nên ăn gì đây?" Nàng nheo mắt nhìn màn hình máy tính, chợt nhận ra mình đã lãng phí thời gian quá nhiều trong lúc thơ thẩn, nàng còn rất nhiều việc chưa làm xong. "Ồ, nếu không nhanh lên mình sẽ phải làm thêm giờ mất."
Hạ Đồng mặc áo len cao cổ, tay cầm túi xách đang đứng trước cửa công ty đợi Trác Thế Tuyết. Sau khi làm xong mọi việc thì Trác Thế Tuyết đã trễ 15 phút, Nhìn thấy Hạ Đồng thở ra một làn sương trắng vì lạnh, Trác Thế Tuyết vội vàng đi tới, nàng cởi áo áo ngoài và khoác lên người Hạ Đồng.
"A, thật sự là..." Trác Thế Tuyết không khỏi thở dài, nói lí nhí: "Hôm nay rõ ràng là ngày kỷ niệm của chúng ta, nhưng chị lại không thể thu xếp ổn thỏa để em không vui thế này."
"Chị đang nói cái gì vậy? Em đâu có đang không vui. Nào hôn em một cái đi, nhanh lên!" Hạ Đồng chủ động nắm lấy tay và ngẩng mặt ra hiệu cho Trác Thế Tuyết.
(责任编辑:Nhà cái uy tín)