Truyện Ngày Nào Thánh Học Triệu Fan Cũng Ghẹo Tui_xem.bong.da.truc.tuyen

“Cuối tháng hai,ệnNgàyNàoThánhHọcTriệuFanCũngGhẹxem.bong.da.truc.tuyen gió vẫn còn thấm cái se se lạnh của mùa đông nhưng ánh mặt trời đã lấp ló sự ấm áp của mùa hạ. Mùa đông lạnh lẽo và mùa hè nắng chói chang giao thoa tại thành phố này, một sự đối lập chưa từng có tại Luân Đôn.”

*

Tại nhà ga T2 của sân bay thành phố H.

“Sân bay chi mà vòng vèo túm lum rựa? Làm mình mọ mệt muốn chết!”

Một cậu trai mặc đồ thể thao rộng rãi trắng tinh khôi vừa dò điện thoại vừa bước đi thoăn thoắt, giọng anh mang nét khàn khàn nhưng không đục, vẫn còn chút gì đó trong trẻo của thiếu niên, khổ nỗi cứ liên tục thốt những từ địa phương ngọng nghịu khiến người đi đường liên tục ngoái nhìn.

Gương mặt phản chiếu trong màn hình hoạt bát mà sáng sủa, mái tóc đen phất phơ theo gió, cao ráo, vai rộng chân dài. Con trai ở tuổi này càng gầy càng toát lên sự bồng bột luôn hướng về phía trước.

Các dòng bình luận trên màn hình lướt lên thật nhanh.

[Nói gì vậy cha nội =))))]

[Ủa sáng nay mình dậy lộn đầu hả ta?]

[Chiều rồi lầu trên ơi …]

[Con tờ rym nào đang hót thế kia, nghe mà đau đầu giùm.]

Cậu trai uể oải trả lời: “Tiếng San Tây đấy.”

[Nói cho tròn vành rõ chữ xem nào, bác là người Thiểm Tây hay Sơn Tây?]

[Thiểm Tây thì thôi xin kiếu.]

[Người Sơn Tây mà điên lên thì khiếp lắm!]

[Nghe như lai Thiểm Tây với Trùng Khánh ấy.]

[Người Trùng Khánh kiểu: Bớ làng nước ơi!!!]

Khịa thì khịa nhưng bầu không khí trên bão bình luận vẫn hết sức hòa thuận, giống như cả nhà ngồi xúm lại vừa cắn hạt dưa vừa tám nhảm với nhau vậy.

Thông tin về chủ phòng livestream hiện trên góc trái, ảnh đại diện là một hạt đậu tầm thường, ID là Đậu Bảnh Trai Nhất Trần Đời mà ai nhìn thấy cũng phải chửi cái đồ ảo tưởng, số lượng fan: 1 triệu.

[Tui mới onl, cu này đang làm gì thế?]

[Tự dưng livestream, giờ nó đang ở sân bay, chẳng biết để làm gì.]

[Thấy ghi ba tháng hoạt động trên Bilibili bằng tiếng địa phương nè.]

[Bảo sao…]

[Nhưng tiếng địa phương cũng là tiếng người mà nhở?]

[Người ta lấy khăn lau đầu rồi mới lau đít, chứ chả có ai lau đít xong lau đầu cả ]

Quai túi trên vai trái vừa tuột xuống là Đậu Thịnh giữ nó lại ngay, nói về giọng bình thường: “Khó hiểu vậy à? Tôi nghiêm túc học những mười phút luôn đó!”

[Là học dữ chưa?]

[Này chắc trâu mới nghe nổi.]

[Rốt cuộc bác tới sân bay làm gì thế?]

Đậu Thịnh thở dài thườn thượt.

“Mới nhận nhiệm vụ khẩn cấp từ mẹ tôi, có người sắp đến ở nhờ nhà tôi nên mẹ kêu tôi ra đón. Hôm nay còn là sinh nhật của tổ tông này nữa, làm tôi hớt hải đi đặt bánh kem. Ai ngờ chuyến bay bị hoãn, mất công tôi chạy đi chạy về.”

Anh sải đôi chân dài đi rất nhanh, giọng điệu lúc nói chuyện bình thường đều đều đúng nhịp, xen lẫn chút lười biếng. Đa phần những người góp mặt vào bão bình luận đều là fan giọng anh, ai cũng thích cách ăn nói thờ ơ, hơi vô lại nhưng khiến tai người ta muốn mang thai này.

[Ở nhờ á? Ồ quao!]

[Trai hay gái? Mấy tuổi rồi?]

[Ngoại hình thế nào? Hấp dẫn không?]

[Sinh nhật ngày 29 tháng 2 à, bốn năm mới có một lần.]

[Có quan hệ gì với cậu vậy?]

“Tôi cũng hoang mang lắm, chỉ biết là tuổi xấp xỉ tôi thôi, hừm… Chắc cũng tính là em họ, con gái.”

[Nà ní!!!]

[Mẹ kiếp, tự dưng thấy tự tin ghê. Hế lô vợ!]

[Nể mặt con dân với nào, giới thiệu ẻm đê.]

[Thần xin tán thành.]

[Thần cũng xin tán thành, thần thích nữ sinh cấp ba lắm.]

[Antifan à?]

[Report lầu trên thôi.]

Đậu Thịnh khẽ nhếch môi với màn hình: “Mấy thằng háo sắc này, tắt tiếng cho tôi.”

[Chưa gì đã che chở em gái rồi kìa.]

[Nghi có mùi cuồng em gái hen.]

Chuyện này xảy ra rất đột ngột, người mà nhà Đậu Thịnh sắp đón về là con của bạn thân thời trẻ của mẹ anh. Đã hai năm rồi hai bà mẹ không liên lạc với nhau, lần này chồng bà ấy đột nhiên gọi điện từ nước ngoài về để nhờ vả, xu cái là lúc nhờ vả con của họ đã lên máy bay rồi.

Mẹ anh cũng vô cùng ngạc nhiên, vội đưa cho anh một bức ảnh còn giữ từ tận mấy năm trước. Mặt mũi đứa con nom cũng thanh tú, chẳng qua mới còn tuổi loi choi mà ánh mắt đã ra vẻ ta đây bất cần đời rồi.

Sở dĩ anh gọi bé đó là em họ, cũng do đám spam bình luận lắm chuyện quá, anh mà nói thẳng ra là không có quan hệ huyết thống có khi mấy người này làm tài khoản của anh bay màu luôn.

“Ting!” Tiếng thông báo tại sân bay vang lên, bắt đầu phát thanh.

Đậu Thịnh ngáp: “Cuối cùng cũng hạ cánh.”

*

“Ladies and gentlemen, we will be soon landing at DDLLD International airport.”

(Kính chào quý khách, chúng ta sắp hạ cánh xuống sân bay quốc tế DDLLD.)

Thông báo vừa vang lên là hành khách trên chuyến bay hối hả giở nắp cửa sổ. Ánh mặt trời chói chang chiếu vào, sự uể oải do bay tận mười mấy tiếng đồng hồ ập đến trong chốc lát nhưng ngay sau đó đã bị xua tan bởi bầu trời quang đãng của quê hương.

Cậu trai ngồi hàng cuối gần lối đi vẫn còn đang nằm chợp mắt trên cặp, đôi chân dài co lại trong không gian chật hẹp, bờ vai thẳng nhẹ nhàng lên xuống theo nhịp thở. Sự yên lặng ở cậu có gì đó tách biệt với bầu không khí ồn ã của những người đang trò chuyện trên máy bay, toàn thân cậu toát lên sự cô độc khó thấy.

Vào giây phút máy bay hạ cánh, cậu chợt tỉnh giấc, kéo cổ áo len xuống bằng ngón tay với khớp xương rõ ràng, sau đó ngẩng đầu tựa lưng vào ghế cho tỉnh táo.

Ánh nắng ngoài ô cửa sổ chiếu một vệt sáng lên mặt cậu, ánh sáng và bóng tối giao nhau làm tôn lên đường nét và ngũ quan tuy dịu dàng nhưng cũng không kém phần sắc nét của thiếu niên.