Truyện Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao_bd bxh mexico
来源:Betway编辑:Cúp C2时间:2025-01-11 04:06:58
Quý Vân Phi nhìn Đằng Tề một lúc,ệnMộtNgôiSaoSángHaiNgôiSábd bxh mexico Đằng Tề căn bản không để ý, còn lén làm điệu chiến thắng ở dưới gầm bàn.
Lớp học thêm không giống lớp học ở trường, việc ra vào ở đây cũng tùy ý hơn.
Cậu đi vào lớp, để chai nước lên bàn Tưởng Tiểu Mễ.
Đằng Tề và Tưởng Tiểu Mễ cùng nhau ngẩng đầu, Đằng Tề ôm cằm: “Lớp học của bọn tôi cậu đi vào làm gì?”
Quý Vân Phi nhìn sách của Đằng Tề, túm cánh tay cậu ta, “Câu nào không biết làm? Tôi giảng cho cậu nghe.”
“Này này, cậu nhẹ thôi!” Đằng Tề suýt nữa thì ngã, Quý Vân Phi dùng lực lớn, cậu ta bị kéo theo, ghế bị vấp vào chân của Đằng Tề.
Tưởng Tiểu Mễ cúi người, đỡ dậy.
“Cậu làm gì thế?” Ngồi lên ghế, đến chỗ ngồi, Đằng Tề ngồi im, vẻ mặt hoang mang nhìn Quý Vân Phi.
Quý Vân Phi nhỏ giọng nói: “Cậu bảo cậu ấy giảng đề cho cậu, không phải là muốn làm lỡ thời gian của cậu ấy à? Lần thi này cậu ấy có khả năng đứng thứ nhất từ dưới lên của toàn khối, đây không phải là h ạ i cậu ấy à?”
Đằng Tề chớp chớp mắt, “Không phải cậu… thích…” Cậu ta hất cằm về phía Tưởng Tiểu Mễ.
Quý Vân Phi thản nhiên nói: “Mắt cậu m ù à, đến bây giờ mới nhìn ra?”
Đằng Tề: “...”
Cậu ta vẫn luôn cho rằng Quý Vân Phi chỉ trêu đùa, dù sao cũng là cậu ta nói muốn theo đuổi Tưởng Tiểu Mễ trước.
Vừa rồi đồng phục bị Quý Vân Phi làm cho xiêu vẹo, Đằng Tề chỉnh lại áo đồng phục, tiêu hóa mấy giây: “Chúng ta ra ngoài nói.” Cũng không quan tâm đến câu hỏi nữa, có một số lời bắt buộc phải nói rõ.
Hai người đi đến lối đi an toàn, chỗ này không có người đi qua, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.
Đằng Tề dựa vào lan can, khoanh tay nhìn Quý Vân Phi, dáng vẻ Quý Vân Phi thản nhiên, cũng đang nhìn cậu ta.
“Cậu thích cô ấy từ khi nào?” Đằng Tề nói trước.
“Lớp 7.”
“Đệt!”
Dừng mấy giây, Đằng Tề khó hiểu: “Sao cậu không theo đuổi cô ấy?”
“Nhà cô ấy không cho phép yêu sớm, còn làm chậm trễ chuyện học hành của cô ấy.” Còn có một nguyên nhân khách quan khác, gia thế của Tưởng Tiểu Mễ, cậu không nói.
Đằng Tề bật cười: “Cái này đều chỉ kiếm cớ thôi, xem ra cậu cũng không thích cô ấy! Có phải là nhìn thấy tôi bắt đầu theo đuổi, cậu liền cảm thấy Tưởng Tiểu Mễ thuộc về cậu, không cho phép người khác theo đuổi không?”
Quý Vân Phi “Hừ” một tiếng, lười giải thích.
Đằng Tề nói tiếp: “Chúng ta coi như là tình địch, theo lý mà nói cậu thích trước tôi không nên chen chân vào, nhưng ai bảo cậu không theo đuổi chứ, vậy nên tôi không nhường cậu nữa.”
Quý Vân Phi cảnh cáo cậu ta: “Đừng có suốt ngày bám theo cô ấy, cũng đừng ảnh hưởng đến việc học của cô ấy! Những cái khác tôi không quan tâm!” Nói xong cậu xoay người đi.
Đằng Tề chống tay lên hông, lấy lưỡi đá răng.
Đồ x ú i quẩy, làm hỏng hết chuyện!
M ẹ ki ế p, cậu ta không hỏi Tưởng Tiểu Mễ câu hỏi đấy nữa, để cậu giảng câu đó cho Tưởng Tiểu Mễ là được chứ gì!
Quý Vân Phi đ i ê n như vậy không phải do học giỏi à?
Cậu ta t ức c h ế t đi được, lại c h ử i bậy lần nữa.
Trong lớp học, Tưởng Tiểu Mễ không nhịn được nữa, lấy điện thoại ra giơ lên. Từ điện thoại nhìn chỗ ngồi của Đằng Tề, trống không, không có ai, bọn họ chắc chắn đi ra từ cửa sau.
Bỏ điện thoại xuống, cô nhìn màn hình đen ngây ngốc.
Chuyện của con trai, cô không tiện nhúng tay vào, cho dù cô giúp ai, đều làm mất mặt người còn lại. Vốn dĩ trái tim con người đều thiên vị, không thể nào lý trí và công bằng tuyệt đối được.
Tưởng Tiểu Mễ thở dài, tiếp tục xem câu hỏi, nhưng không tài nào bình tĩnh lại được.
Cô cầm bút viết linh tinh lên trên giấy nháp, không tập trung.
Không biết thế nào cô lại nhớ lại hồi còn học cấp hai.
Hồi cấp hai lớp cô và Quý Vân Phi ở cạnh nhau, ngày thứ hai khai giảng đã biết cậu.
Bởi vì cậu vừa cao thành tích học tập lại còn tốt, sau giờ học các bạn nữ đều thích bàn tán về cậu.
Các bạn nam lớp cô không ít, đẹp trai thì thành tích không tốt, thành tích tốt thì không nỡ nhìn.
Cũng chỉ có Quý Vân Phi, hồi học tiểu học thành tích đứng đầu trường nên được phân vào lớp thực nghiệm.
Khi đó tin đồn về Quý Vân Phi là nhiều nhất, hôm nay nói chuyện với bạn nữ nào, hôm nay lại nhận được bao nhiêu bức thư tình, hôm nay lại cùng bạn nữ nào trong lớp cùng nhau tan học.
Đại hội thể thao, cậu nhận được rất nhiều tiếng la hét cổ vũ của các bạn nữ.
Giờ ra chơi, cậu thường xuyên đùa nhau ở trước lớp học của cô, ở chung với mấy bạn nam lớp cô khá tốt. Sau này cô chuyển chỗ đến bên cạnh cửa sổ, gần như mỗi giờ ra chơi cô đều nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Lần đầu tiên cô nói chuyện với Quý Vân Phi là ở trong phòng thi, năm lớp 8.
Kỳ thi cuối kỳ cô và Quý Vân Phi thi cùng một phòng, chỗ ngồi cạnh nhau.
Trước khi thi, cậu tìm cô nói chuyện trước, “Tưởng Tiểu Mễ.”
Hóa ra cậu biết cô tên là gì.
“Hả?”
“Cho tớ mượn cái bút.”
Rõ ràng trên bàn cậu có đặt mấy cái bút, không biết vì sao cậu vẫn còn mượn, có điều cuối cùng cô vẫn cho cậu mượn. Bút nước màu đen, cô cũng không hỏi nhiều.
“Cảm ơn cậu.” Cậu cười nói.
Môn đó thi xong cậu cũng không trả lại bút cho cô.
Sau đó cô cũng quên mất chuyện này, lúc học lớp 9, có hôm tan học, cậu đưa cho cô một hộp bút nước màu đen to đùng, nói lớp 8 mượn bút đen của cô quên trả, bây giờ mới nhớ ra.
Cô không cầm, “Chỉ một cái bút thôi, không có gì cả.”